
Gửi bởi
eddy19
Một bài rất hay mình xin post cho các bạn xem và ý kiến(đọc hết bạn sẽ thấy cái hay của nó):
- Những nghịch lý
1/ nền kinh tế Việt Nam tăng trưởng liên tục khoảng 7% trong 25 năm qua mà vẫn không được coi là tăng trưởng bền vững. Trên thế giới, tăng trưởng 5% liên tục trong 10 năm là bền vững lắm rồi. Thế mà chúng ta tăng trưởng cao trong thời gian dài như vậy mà không bền vững. Và thực sự chúng ta thấy là không bền vững.
=> Chỉ tiêu để đánh giá phát triển bền vững không phải là tỷ lệ tăng trưởng GDP hàng năm mà tổng hợp rất nhiều yếu tố nên bàn ở 2pic khác.(em chưa nghe thấy tăng trưởng bền vững bao giờ? ko biết có bác nào biết nói giùm em với?)
2/ chúng ta bước vào hội nhập và cạnh tranh mà sức cạnh tranh giảm liên tục. Cả một dân tộc tài ba, chiến đấu giành độc lập thì tuyệt vời nhưng khi vào cạnh tranh thế giới thì sức cạnh tranh giảm mạnh.
=> Làm kinh tế khác hoàn toàn với đấu tranh chính trị, quân sự giành độc lập. Không thể mang ra so sánh được. Còn sức cạnh tranh giảm thì các bác đang so với thế giới thì chả kém. So với các doanh nghiệp VN trước đây thì sao? Lúc đó hãy kết luận.
3/ chúng ta dường như tăng trưởng nhanh hơn rất nhiều nước nhưng tụt hậu thì ngày càng xa hơn, kể cả tụt hậu về thu nhập trên đầu người. Nhiều người không hiểu nổi, tại sao chúng ta tăng trưởng 7%, họ chỉ 3% mà ta ngày càng tụt hậu xa vậy.
=> Các bạn đã nghe câu 10 bước đi của người tý hon so với 1 bước đi của người khổng lồ chưa? Không nên so sánh như vậy.
4/ sau ba năm gia nhập WTO, chúng ta có cơ hội lớn, vốn FDI đổ vào nhiều, cơ hội thị trường lớn, thương mại đều tăng. Nhưng trong ba năm có nhiều cơ hội như vậy thì nền kinh tế lại đối mặt với lắm chuyện. Bi kịch ở chỗ vốn vào nhiều mà tăng trưởng lại giảm tốc, lạm phát tăng lên và bất ổn vĩ mô trở nên nghiêm trọng hơn. Tôi muốn nói, năng lực hội nhập của chúng ta có vấn đề rất lớn.
=> Nguồn vốn đầu tư vào nhiều chưa chắc đã tốt, hiệu quả của các dự án đầu tư sau 3 năm chưa thể đánh giá hiệu quả được. Mặt khác vồn FDI đổ vào theo từng giai đoạn chứ không phải tất cả đồ vào ngay từ đầu. Năng lực nền kinh tế tiếp nhận một lượng vốn quá lớn sẽ gây tác dụng ngược lại... Không tin các bạn cứ nghĩ xem.
5/ Liên quan đến chiến lược thu hút FDI. Việt Nam được coi là một địa chỉ tốt bậc nhất trên thế giới cho đầu tư nước ngoài. Nhưng một quan chức lâu năm của bộ Kế hoạch và đầu tư cho biết, có từ 60 – 80% nhà đầu tư kêu lỗ. Lỗ không chỉ một hai năm mà lỗ triền miên. Nhưng lạ ở chỗ, họ kêu lỗ rất nhiều mà không có ai bỏ chạy. Thế thì Việt Nam là “thiên đường đầu tư” cho ai, vì ai?
=> Lỗ ở đây chưa chắc là thực vì đằng sau nó là cả một lỗ hổng lớn của luật pháp VN để các nhà đầu tư nước ngoài tận dụng lách luật.
6/ Việt Nam kích cầu lớn nhưng lạm phát lại giảm. Năm nay các nhà kinh tế dự báo là lạm phát có thể tăng mạnh, nhưng nó lại ghìm lại. Tuy nhiên chúng ta quan tâm đến lạm phát ở góc độ sai lệch là giá đầu ra hay là CPI, mà quên mất một loại giá cực kỳ quan trọng đối với nền kinh tế là giá vốn, giá đầu vào. Sự quan tâm lệch lạc như thế dẫn đến ảo tưởng về thành tích và sự ổn định.
=>???
7/ Sau hai năm vất vả chống đỡ với suy giảm tăng trưởng, lạm phát cao, bất ổn nghiêm trọng, với nền kinh tế mở chịu tác động của khủng hoảng kinh tế thế giới, ai cũng nghĩ lần này chúng ta xuống hố sâu, rồi có thể nằm bẹp ở đó theo hình chữ L, chưa biết đến bao giờ mới hồi phục được. Tuy nhiên, từ quý 1/2009 quá trình phục hồi bắt đầu và diễn ra liên tục cho đến bây giờ. Nhưng nghịch lý ở chỗ, mặc dù GDP có đà đi lên, và lạm phát được kiềm chế, nhưng bất ổn gia tăng. Lãi suất và tâm lý đầu tư kinh doanh có vấn đề nghiêm trọng. Đáng lẽ phục hồi như vậy, thì tính ổn định phải tăng lên, nhưng thực tế lại ngược lại.
Trong điều kiện khó khăn của nền kinh tế, lẽ ra chính sách tài khoá phải chịu một phần trách nhiệm, nhưng ngân sách vẫn chi tiêu rất đàng hoàng.
=> Vấn đề này nhạy cảm xin không bàn đến.
Một số nguyên nhân
Tình hình cho thấy kinh tế Việt Nam có những căn bệnh kinh niên rất nghiêm trọng. Một là thâm hụt ngân sách triền miên, thường xuyên trên 5% mà ta vẫn điềm nhiên như không. Quốc hội, sau khi phê phán tiêu hoang, lãng phí, đầu tư dàn trải, đủ thứ… cuối cùng vẫn vui vẻ cho phép thâm hụt 5 – 6% để tiêu tiền tiếp, tức là chính sách có vấn đề.
Thứ hai, thâm hụt thương mại triền miên đến mức trở thành bình thường. Sau 25 năm đổi mới, chúng ta chỉ có duy nhất 1 năm thặng dư thương mại ở mức 41 triệu USD, còn lại là thâm hụt. Sau khi gia nhập WTO, thâm hụt thương mại càng bùng lên dữ dội. Hiện nay 90% thâm hụt thương mại của Việt Nam là với Trung Quốc. Lệ thuộc thương mại vào một nước là vấn đề đáng quan tâm. Mà thâm hụt thương mại giờ đây không thể biện minh bằng quá trình công nghiệp hoá nữa.
Bên cạnh đó là tình trạng bất ổn vĩ mô và điều hành chính sách lộn xộn. Nhưng, trong toàn bộ các chính sách lộn xộn đó, có một chính sách rất ổn định. Đó là chính sách tài khoá. Chính sách tài khoá phục vụ cho nhà nước, chính sách tiền tệ phục vụ cho doanh nghiệp và đời sống xã hội, trong mấy năm vừa rồi chỉ vất vả mỗi chính sách tiền tệ. Trong điều kiện khó khăn của nền kinh tế, lẽ ra chính sách tài khoá phải chịu một phần trách nhiệm, nhưng ngân sách vẫn chi tiêu rất đàng hoàng. Tức là không có sự chia sẻ nào của khu vực nhà nước cho khu vực doanh nghiệp. Mà theo nguyên lý, trong điều kiện khó khăn thì chính sách tài khoá phải gánh nhiều hơn. Điều hành chính sách gây ra bất ổn. Như vậy cấu trúc có vấn đề.
Còn nhiều bệnh khác như tập đoàn nhà nước phình to, doanh nghiệp tư nhân chậm lớn, còi cọc cả chục năm nay. Những căn bệnh kinh niên ấy đều phản ánh những vấn đề mang tính cơ cấu của nền kinh tế.
Nguồn http://sgtt.vn/Goc-nhin/127824/Nhung-nghich-ly-phat-trien.html
Bạn đọc VnEcon nghĩ sao về vấn đề này
Dụng cụ người lớn tuyệt nhất dành cho các vợ chồng vào màn dạo đầu Nói một cách đơn giản, như tôi đã nói ở trên, chơi trò chơi tình dục là một cách nhẵn để thêm một số niềm vui và sự phấn khích...
Trò chơi người lớn hay nhất dành cho các cặp đôi vào màn dạo đầu